20 March 2014

Thư viết cho anh Thái Hà Chung

CHIA TAY

Khi tôi đến cuối đường
mặt trời đã đứng bóng
tại sao bạn lại khóc

Tôi không muốn nghi lễ
trong căn buồng âm u

Hồn tôi giờ bay bổng
hãy buông cho tôi đi
nhớ tôi, bạn cứ nhớ
xin bạn đừng gục đầu
chỉ xin bạn nhớ lại
những ngày ta có nhau

Nhớ tôi, bạn cứ nhớ
nhưng buông cho tôi đi

Đoạn đường này ai cũng
một lần phải đi qua
ta đi trong bóng lẻ
trên con đường về nhà

Mỗi khi bạn cô đơn
trái tim bạn buồn thảm
hãy tìm những người bạn
của cả hai chúng ta
hãy xoa nỗi xót sa
bằng những điều tốt đẹp

Nhớ tôi, bạn cứ nhớ
nhưng buông ra….tôi đi. (*)
                                       
Anh Chung thân yêu,

 Đây là bài thơ Miss me but let me go của Edgar Guest anh đưa cho em cách đây hai năm, trong khi anh còn rất khỏe mạnh, anh nói với em là: “Dịch bài này cho anh. Bao giờ anh chết thì Tú đọc cho anh. Nhớ là không được dùng cho ai trước anh nghe.” Em chỉ cười, dịch, rồi cất bài thơ đi,vì nghĩ là còn lâu lắm mới phải dùng tới với một người rất khỏe mạnh và lúc nào cũng năng động như anh. Em không ngờ bài thơ được dùng sớm thế.

Anh Chung, hôm nay em đứng đây hồi tưởng lại những kỷ niệm anh em mình có chung với nhau từ năm 1969, hơn 45 năm rồi anh ạ.

Chúng ta chia nhau từ mùi tử khí của những cái xác còn rất trẻ, chồng chất trong nhà xác Kiên Giang, chúng ta chia nhau những giọt lệ mặn đắng trên môi hòa vào những giọt nắng mùa hè của phi trường Bình Thủy trong ngày đi đón xác anh Cung. Em biết rất rõ hơn ai hết. Ngoài người mẹ đau khổ của chúng ta. Chỉ có anh và em là hai người không bao giờ quên được những ngày oan nghiệt, thống khổ đó.Và chính đó là điều kết hợp chặt chẽ tình anh em mình.

Em nhớ khi anh Cung mất được khoảng ba tháng, có người bạn của Măng đến nhà chơi, hỏi thăm về em. Măng nói với bà bạn: “Nó vào nhà mình, rồi nó lại ra”.

Em có bao giờ ra đâu, cả một tấm lòng em vẫn ở lại trong gia đình họ Thái. Em thương Măng và em quý mến anh chị, em coi như ruột thịt thâm tình. Rời nước ra đi, mỗi người một ngã rẽ, nhưng anh em mình vẫn tìm ra nhau và vẫn giữ được tình gia đình chặt chẽ cho đến hôm nay.
Em đi lấy chồng, em mang cả chồng con em vào nhà họ Thái.

Bây giờ anh bỏ đi, dù biết rằng anh đã qua tuổi thọ nhưng trước tiên vẫn là một sự mất mát lớn lao cho chị Nga, các con và các cháu anh. Đối với em là một sự hụt hẫng đến bàng hoàng. Anh giống như cái bìa sách cũ em gìn giữ trong tay mấy chục năm của một cuốn sách quý không còn một tờ nào sót lại. Cái bìa sách hôm nay bỗng rách vụn ra, bay lả tả vào trong gió, em không làm sao mà chụp bắt lại được. Hôm nay em đã mất cả sách lẫn bìa.

Nhưng anh Chung ạ, em tin rằng, tất cả chúng ta đều sống theo kịch bản của Thượng Đế viết riêng cho mỗi người. Kịch bản đó như một cuốn sách có sẵn từng chương, và không hiểu sao, em hay hình dung ra Thượng Đế đã đặt những cuốn sách của anh em mình trên thành của một cái cửa sổ với hai cánh mở tung. Và gió đã đến, cuốn chúng ta đi. Chúng ta chẳng làm sao thay đổi được định mệnh đời mình. Nhưng chúng ta đã sống hết lòng với những gì Thượng Đế xếp đặt cho mình.

Chúng ta đã đi qua bao nhiêu chặng đường của một đời: Từ loạn lạc, chiến tranh, di tản, tha hương đến đối diện với những cái chết tức tưởi của người thân…Anh em mình đều nhận đủ. Nên em tin rằng, dù cuốn sách đó không còn một trang nào sót lại, không còn cả đến cái bìa bọc bên ngoài, thì anh em mình đã sống trên từng con chữ Thượng Đế đã viết xuốngcho mình. Em tìm thấy trong đau khổ, phân ly tử biệt, cũng mang cái vẻ đẹp riêng của nó. Anh hãy hãnh diện là anh đã sống trọn vẹn một đời người.

 Anh hãy đi thanh thản như những trang giấy được gió cuốn đi, như cụm mây ngoài trời kia, bay và tan đi, vô thỏa xứ, như câu thơ em dịch:
Hồn tôi giờ bay bổng/ hãy buông cho tôi đi.
Em,
Trần Mộng Tú

(*) Miss me but let me go
When I come to the end of the road/And the sun has set for me./ I want no rites in a gloomed-filled room,/Why cry for the soul set free?/Miss me a little but not for long,/And not with your head bowed low./Remember the love that we once shared, /Miss me but let me go! /For this is a journey we all must take,/And each must go alone!/It’s all a step on a road to home./When you are lonely and sick of heart,/Go to the friends we know./And bury your sorrows in doing good deeds./Miss me but let me go!
Author: Edgar Albert Guest

No comments:

Post a Comment