16 January 2011

Thơ Ngô Lê


Ngày mai khăn gói tìm phương lạ
Nắng đổ đường xa ngại lối về
Cố xứ sương che mờ bóng dậu
Mây sầu dặm cũ trắng hoa lê.

Chưa đi đã thấy lòng thương nhớ
Cả một kinh thành đọng phấn son
Mẹ tóc hoa râm ngồi tựa cửa
Nhìn đàn chim trắng nhớ mong con.

Chao ôi , sao nhớ về Gia-Hội
Trăng đổ nghiêng nghiêng ướt nhịp cầu
Diệu-Đế nằm im trong bóng tối
Chuông chùa thong thả rụng đêm thâu.

Mẹ ơi con sợ màu sương khói
Làm nhạt lòng con mộng hải hà.
Tám hướng trời mây đang réo gọi
Chim bằng vỗ cánh lướt bay xa.

Có ai ghé lại vùng thôn Vỹ
Nhặt hộ giùm tôi sợi nắng chiều
An-Cựu hoàng hôn mờ phấn bụi
Ai về đợi gió giữa hoang-liêu.

Cố xứ sương che mờ bóng dậu
Mây sầu dặm cũ trắng hoa lê
Ngày mai khăn gói tìm phương lạ
Nắng đổ đường xa nhạt lối về . . .

Ngô Lê
Trong Trăng Nước Tầm Dương.
**
Ngô Lê là bút hiệu của một nhà giáo 
Sinh trưởng và làm việc tại Thừa Thiên/Huế.
Những bài thơ của ông TTR chọn đăng đa phần
đã sáng tác từ xa xưa khi ông còn rất trẻ.
Bài thơ trên đây sáng tác năm 1954.
___________
comment:
Anonymous said...

Lời thơ như " sấm ngôn", được Ngô Lê nói ra từ những năm 1954 lận đấy, mà sao có vẻ trùng hợp với hoàn cảnh hôm nay, của thời kỳ 2000- 2010 đến thế. Quê hương, đất nước, không chìm đắm trong "mây sầu dặm cũ" buồn thãm thì là ... cái gì đây? Cố đô (cố xứ) không phải đang bị "che khuất" đến "mờ bóng dậu" bởi hàng rào vô hình của tư tưởng Mác Lê, ngăn cách giữa lòng người với người, bạn bè thân thuộc với nhau trong dối trá, nghi kỵ của thứ chủ nghĩa "chuyên chính vô sản". Tiếng chuông chùa Diệu Đế không còn thánh thót, ngân nga mà chỉ còn là những tiếng uất nghẹn "rụng đêm thâu". Tiếng chuông dù là của chùa Thiên Mụ, Từ Đàm hay Diệu đế cũng chẵng còn dám vang lên giữa ban ngày mà chỉ có thể .. thì thầm trong đêm thâu !!

1 comment:

  1. Lời thơ như " sấm ngôn", được Ngô Lê nói ra từ những năm 1954 lận đấy, mà sao có vẻ trùng hợp với hoàn cảnh hôm nay, của thời kỳ 2000- 2010 đến thế. Quê hương, đất nước, không chìm đắm trong "mây sầu dặm cũ" buồn thãm thì là ... cái gì đây? Cố đô (cố xứ) không phải đang bị "che khuất" đến "mờ bóng dậu" bởi hàng rào vô hình của tư tưởng Mác Lê, ngăn cách giữa lòng người với người, bạn bè thân thuộc với nhau trong dối trá, nghi kỵ của thứ chủ nghĩa "chuyên chính vô sản". Tiếng chuông chùa Diệu Đế không còn thánh thót, ngân nga mà chỉ còn là những tiếng uất nghẹn "rụng đêm thâu". Tiếng chuông dù là của chùa Thiên Mụ, Từ Đàm hay Diệu đế cũng chẵng còn dám vang lên giữa ban ngày mà chỉ có thể .. thì thầm trong đêm thâu !!

    ReplyDelete