04 January 2011

Lảm nhảm đầu năm

 Gọi người đi lạc

Tiếng Thông Reo trước tiên là Website của những người yêu văn thơ nghệ thuật. Đất lành chim đâu. Chẳng vậy mà ngay từ lúc đầu khi còn gọi là NAF, khu vườn này đã là nơi gửi gấm tâm sự của nhiều nhà thơ. Thơ gọi thơ. Văn gọi văn. Những sáng tác cứ mỗi lúc một phong phú.

Đặc biệt cuối năm bỗng nhiên xuất hiện nhiều bài thơ rất trữ tình, rất lãng mạn giữa tiết Thu vàng óng ả, giữa cái giá lạnh của mùa Đông ngập tuyết. Người yêu thơ mới đây được nhâm nhi  "Khúc Tình Buồn" của Dương Quân và "Cởi Áo Đề Thơ" của Luân Tâm, hai nhà thơ cố cựu của Diễn Đàn này.
Người về đâu? gót son mờ thảm ngọc
Nét dung nghi kiều diễm rợp thềm hoa
Xiêm áo mỏng, xua hồn ai ngây ngất
Tòa thiên nhiên cong vút vóc thân ngà.
Đẹp quá nên mong manh dễ vỡ để rồi chỉ còn lại nuối tiếc:
Xin hái cho ta cành hoa Tuyệt Vọng
Nhớ thương hoài, như từ buổi hoang sơ.
(Dương Quân: Khúc Tình Buồn)
Tác giả "Chập Chờn Cơn Mê", dường như đang có một tâm sự buồn. Tâm sự thường khó bày tỏ, bởi biết bày tỏ cùng ai bây giờ. Thôi thì hãy đưa nỗi u uẩn ấy vào những lời thơ "chập chờn" vậy.

Riêng đối với tác giả "Hương Áo", nỗi buồn dễ chịu hơn. Người yêu thơ Luân Tâm ít tìm thấy nỗi nuối tiếc. Nhà thơ sống với hiện tại, ôm ấp nó và nâng niu trìu mến.
Cởi áo đề thơ vòng trắng hồng
Đường vào hương áo em cho không
...
Cởi áo đề thơ vòng ngực hoa
Tình thư tình sử tình thi ca
(Luân Tâm: Cởi Áo Đề Thơ)

Một nhà thơ khác cũng đã "dính" vào Diễn Đàn này từ rất lâu với những vần thơ rất lãng mạn và chải chuốt. Độc giả chắc chưa quên thi sĩ Lan Đàm. Lâu rồi ngài chưởng môn "Suối Đồi Thi Phái" của Diễn Đàn bỗng leo đồi lội suối đi đâu mất! Ông Đàm Trung Phán vừa viết đoạn hồi ký "Gọi Hồn Người Xưa", nên nhân tiện mỗ này cũng xin dùng một bức họa đã post có bài thơ của thi nhân đi kèm như là những kỷ vật  gợi nhớ để đánh thức thi nhân tỉnh dậy mà trở về.

Điền Thảo


Một bông hồng, độc nhất một đóa thôi, chơ vơ đong đưa trong gió nhẹ giữa đám lau sậy và cỏ khô vì nắng hạn. Xa xa tường thành bao quanh lăng Tự Đức chạy dài trong ánh nắng mờ nhạt buổi trưa vào một ngày nhiều mây. Người ta bảo mắt mấy cô gái Huế lúc nào cũng long lanh nhưng sầu muộn. "Mặc kệ em!" Câu trả lời cộc lốc như tiếng một cành cây chợt gẫy. Dường như đã bắt đầu một cơn hờn dỗi và chuỗi ngày tiếp theo ôi sao mà da diết.
Xin gửi quý anh chị coi cho vui new version của bức:

Da Diết
Oil on canvas, 20" x 24"

by A.C.La
(Click to enlarge)

 **
 

No comments:

Post a Comment